"Twinkling Watermelon" không phải là một bộ phim ồn ào hay kịch tính, nhưng lại có sức ngân vang lặng lẽ, len lỏi vào lòng người như một bản ballad tuổi trẻ. Phim mở ra hành trình xuyên không của cậu học sinh khiếm thính nhưng có khả năng nghe kỳ diệu – Ha Eun-gyeol – trở về quá khứ và gặp lại chính bố mẹ mình khi họ vẫn còn là những cô cậu học trò tuổi mười bảy. Từ một cậu con trai luôn cho rằng mình không thể hiểu nổi cha mẹ, Eun-gyeol bỗng trở thành bạn học, rồi bạn thân, rồi người chứng kiến, người đồng hành trong những năm tháng thanh xuân mà ba mẹ cậu chưa từng kể.
Không gian thập niên 90 hiện lên mộc mạc, đầy chất thơ với những cây đàn guitar gỗ, những buổi luyện band trong nhà kho, những tờ poster cũ và những bộ đồng phục học sinh sờn vai. Ở đó, có tình bạn, tình yêu, sự cô đơn, và cả những khát khao được lắng nghe, được thấu hiểu. Nhưng trên hết, Twinkling Watermelon là lời thủ thỉ dịu dàng về tình thân – thứ tình cảm thường bị che lấp bởi khoảng cách thế hệ, bởi sự im lặng, và bởi những hiểu lầm chưa từng nói thành lời.
Phim kể chuyện nhẹ nhàng, không quá nhiều cao trào nhưng từng phân đoạn đều khiến người xem thấy mình trong đó – khi là đứa trẻ không hiểu bố mẹ, khi là người cha vụng về không biết cách yêu con, khi là cô gái muốn sống khác đi nhưng bị ràng buộc bởi gia đình, hay khi là một người trẻ muốn nổi loạn nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Chính nhờ sự gần gũi ấy mà phim không chỉ là một bản tình ca tuổi trẻ, mà còn là cầu nối để khán giả nhìn lại chính mình – với sự bao dung, trân trọng và cả những day dứt dịu dàng.
✔ Ý tưởng độc đáo, cảm xúc trọn vẹn: Motif xuyên không học đường được làm mới một cách duyên dáng, vừa mang lại cảm giác hồi hộp vừa chạm đến cảm xúc nhờ những câu chuyện gia đình sâu sắc.
✔ Tình cảm gia đình xúc động: Các phân cảnh giữa Eun-gyeol và bố của cậu – Yi Chan thời trẻ – là điểm nhấn cảm xúc nhất của phim. Những cái ôm lặng thinh, cái nhìn đầy tự hào, và tình yêu không lời ấy thực sự khiến khán giả nghẹn ngào.
✔ Bối cảnh & âm nhạc đẹp như mộng: Mỗi cảnh phim như một tấm bưu thiếp từ thập niên 90, với ánh sáng ấm áp và những bài hát nhuốm màu thời gian. Nhạc phim không chỉ là nền mà còn là một nhân vật quan trọng dẫn dắt cảm xúc.
✔ Nhân vật đáng yêu, tuyến truyện được đầu tư: Dàn nhân vật phụ có đất diễn rõ ràng và phát triển tâm lý hợp lý. Nhất là mối quan hệ giữa Yi Chan và Cheong Ah – nhẹ nhàng, chữa lành nhưng không kém phần sâu lắng.
✔ Dàn cast trẻ trung và đầy năng lượng: Ryeoun, Choi Hyun-wook, Seol In-ah và Shin Eun-soo đều thể hiện rất tốt cá tính nhân vật, tạo nên một bức tranh thanh xuân đầy màu sắc.
✖ Một vài tình tiết xuyên không chưa được lý giải rõ ràng, dễ gây hoang mang với khán giả thích logic.
✖ Nhịp phim đôi lúc chậm ở đoạn giữa, có thể gây nản với những người thích tiết tấu nhanh.
✖ Một số nhân vật phụ đáng yêu nhưng kết thúc khá vội, khiến câu chuyện của họ chưa trọn vẹn như kỳ vọng.
9.5/10
Twinkling Watermelon là một thước phim giàu cảm xúc – lấp lánh như cái tên của nó. Dù không quá gay cấn hay kịch tính, nhưng phim khiến người ta mỉm cười, rồi bất chợt rơi nước mắt vì những điều nhỏ bé. Đây là một món quà dịu dàng dành cho những ai từng lỡ làng với tuổi trẻ của chính mình, và là một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng rằng: "Đôi khi, chỉ cần quay lại và lắng nghe, ta sẽ thấy quá khứ chưa bao giờ rời xa – nó vẫn ngân vang, như một bản nhạc dịu dàng trong tim."